VÀI TÂM TÌNH KHI MỪNG LÊ MÌNH MÁU THÁNH

Khi đọc bài Phúc Âm của Thánh Gioan (chương 6, câu 51-58), tôi chợt nhớ đến câu chuyện xảy ra tại nước Ý vào khoảng năm 1900-1910, câu chuyện ấy được kể như sau:
Có một em bé 7 tuổi tên là Lucia đi lễ với chị; hôm đó chị của bé được rước Mình Thánh Chúa lần đầu. Bé Lucia mới nói với mẹ rằng bé chỉ ước ao được lên đứng gần Maria, chị của bé, để được ngắm chị rước Chúa vào lòng thôi. Mẹ Lucia không chịu, nhưng bé cứ năn nỉ mãi, nên mẹ bé đồng ý cho bé đứng bên cạnh chị. Khi Cha Sở đến trao Mình Chúa cho Maria, bé Lucia đứng nhìn say đắm, rồi bỗng nhiên Cha Sở thấy có một vòng tròn trắng bay từ từ đến và đậu ngay trên trán bé Lucia. Ngài hiểu ý Chúa, liền đến cho Lucia rước lễ luôn, mặc dù em chưa học giáo lý vỡ lòng.
Hôm đó còn trong mùa Giáng Sinh, nên sau Thánh Lễ, bé Lucia đến hang đá và quỳ xuống cầu nguyện. Lát sau, Maria gọi Lucia đi về, nhưng gọi mãi mà em không trả lời. Maria liền kêu mẹ: “Mẹ ơi, con gọi mãi mà Lucia không trả lời, cứ im lặng hoài không thôi!”. Mẹ em mới gọi: “Lucia, về đi nào!”, nhưng vẫn không thấy em trả lời, bà liền đến gần thì thấy em không cử động gì cả, bà mới hay là Chúa đã rước em về với Ngài rồi. Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu là vì em khao khát được rước Chúa vào lòng, nên Chúa đã đến với em và nay đã đem em về với Ngài. Cha Sở chứng kiến phép lạ ấy sau này là Đức Giáo Hoàng Piô X.
Hôm nay, nhớ lại câu chuyện ấy, tôi vẫn còn cảm thấy rất cảm động, và tôi lại nhớ đến bữa tiệc ly trong đó Chúa Giêsu đã cùng với các môn đệ cử hành mầu nhiệm Thánh Thể. Nếu hiểu được mầu nhiệm ấy, hẳn là chúng ta biết rằng Chúa rất yêu thương chúng ta. Nhưng Chúa cũng đã từng nói với các môn đê: “Này chúng ta lên Giêrusalem” (Mt 20,18), Chúa mời gọi các môn đệ cùng đi với Chúa, Ngài muốn chia sẻ tất cả những đau khổ buồn vui với các môn đẹ. Cũng chỉ có Tình Yêu thương chân thật mới chia sẻ được cho nhau như vậy, mà thật sự Ngài coi các môn đệ như là bạn.
Đọc bài Phúc Âm ấy, tôi mới hiểu rằng Chúa không nói chúng ta hãy chịu đựng đau khổ, cũng không nói chúng ta hãy chạy trốn đau khổ, mà Chúa muốn chúng ta đón nhận nó. Chính Chúa cũng đã chấp nhận đau khổ ấy, và hiến cả mạng sống mình vì Tình Yêu đối với chúng ta, như chúng ta thấy trong Vườn Cây Dầu, Chúa đã xin Chúa Cha cất chén đắng, nhưng lại nói tiếp ngay: “đừng theo như ý Con mà xin theo ý Cha” (Mt 26,40). Chính bản thân tôi vẫn ước ao được Chúa ngự vào trong lòng mỗi ngày, tôi mới cảm thấy được bình an, hạnh phúc. Chúa mãi mãi ở trong lòng tôi mỗi ngày, để tôi nhận biết và thấu hiểu được tình yêu Chúa cao vời biết bao. Ước gì mỗi người chúng ta luôn có lòng khao khát Chúa, khao khát một cách mãnh liệt như bé Lucia vậy.
Têrêsa Ngọc Nga