Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 11 ngày 30

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

Thiên Chúa đã đưa người cha kính mến và tốt lành của con ra khỏi thế gian này để đưa về Thiên Đàng cùng với Ngài. Đó chính là giờ gặt dành cho ông. Cái  chết của Người Công chính thì có giá trị trước mặt Thiên Chúa, một sự nghỉ yên nơi thánh tâm của Chúa chúng ta. Ôi! Nguyện xin cho mỗi người chúng ta ít ra cũng trở nên một trong số những con người đáng yêu ấy!” [Gửi  cho  cô Virginie Danion, tháng 2/1867]

Khi viết lá thư chia buồn với người con linh hướng của mình vào dịp cha của bà qua đời, cha Eymard đưa ra cho  bà một lối nhìn của Ki-tô giáo về sự  chết: đó là một ‘sự đoàn tụ trong cánh tay yêu thương của Thiên Chúa để tận hưởng niềm an bình và tình yêu mà Ngài đã chuẩn bị sẵn cho những môn đệ trung thành’!   Nếu   đó   là điều tốt nhất mà chúng ta, những con người, có thể và sẽ trao tặng cho những người mà mình thương mến, thì chẳng lẽ Cha trên trời lại sẽ không chuẩn bị những điều này cho chúng ta khi Ngài gọi chúng ta ra khỏi thế gian này sao? Một người mộ đạo đã kiên nhẫn ngong ngóng chờ đợi, chính xác là giây phút hiệp nhất mai sau và quá đau buồn vì cái chết, sẽ không nói đến niềm tin vào tình yêu và lòng nhân từ của Chúa Cha.

Vì đã sống trọn cuộc đời để cố gắng làm cho tình yêu trở thành nguyên lý hướng dẫn cho cuộc đời, nên không ngạc nhiên gì khi cha Eymard mong muốn cái chết của cha cũng tràn ngập tình yêu. Thật là một nước trời hạnh phúc khi chúng ta có thể kín múc tình yêu vô biên mà Chúa Cha dành cho chúng ta. Không có điều gì khác sẽ lấp đầy chúng ta nhiều như tình yêu của Ngài vốn là chính cuộc sống của chúng ta. Tuy nhiên, thật đáng để tự nhắc nhở mình rằng trong khi Chúa Cha mong ước đổ tràn tình yêu của

Ngài vào trong chúng ta, thì chúng ta chỉ có thể nhận được tình yêu ấy khi chính chúng ta đã chuẩn bị để lãnh nhận!

Mỗi biến cố trong cuộc đời chúng ta là một thử thách để gia tăng khả năng yêu thương của chúng ta. Ban đầu, khả năng này hầu như nằm ở con số 0, nhưng nó sẽ gia tăng khi chúng ta đối diện với những khó khăn và thử thách trong cuộc đời và trong tình yêu. Nhưng điều trái ngược này cũng đúng khi chúng ta không đáp trả lại tình yêu, thì khả năng yêu thương của chúng ta sẽ giảm đi. Vì thế, khi thời gian ra khỏi thế gian của chúng ta bắt đầu, chúng ta mang theo bên mình khả năng mà chúng ta đã phát triển trong thời gian đó và đây chính là khả năng mà chúng ta sẽ tận hưởng được tình yêu của Thiên Chúa mãi muôn đời. Từ quan điểm này, thật quan trọng biết bao khi chúng ta tìm kiếm cho mình những cơ hội để đáp trả lại tình yêu. Dĩ nhiên, chúng ta có thể dùng cách diễn tả thô tục và nóng nảy, nhưng thay vào đó nếu chúng ta bắt kịp thời gian và nhất quyết đưa ra càng nhiều lời đáp trả đầy yêu thương thì chúng ta sẽ lại chẳng có niềm vui ngay tại trần gian này và cả niềm vui viên mãn sau này trong Nước Trời sao!?!

Tuy nhiên, rất ít người suy nghĩ về những thử thách trong cuộc đời theo cách này? Hỏi có bao nhiêu người đã nhận ra nó như một cơ hội quý giá để phát triển sức mạnh tâm linh của mình và tiếp tục vươn đến và gia tăng khả năng của mình, không để nó bị suy giảm đi để chúng ta đạt đến mức tối đa vào thời gian chúng ta được kêu gọi vào sự sống vĩnh hằng. Nếu đây là cái nhìn của chúng ta, chúng ta sẽ không ngừng khẩn khoản nài xin Chúa ban cho chúng ta ngày càng có nhiều cơ hội để mở rộng khả năng yêu thương của chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta sẽ không biết tạ ơn Ngài vì những con người và những khí cụ khác mà Ngài dùng để gửi đến cho chúng ta những cơ hội quý giá sao? Cách làm này có thể đem đến cho chúng ta mối tương quan đầy hoa trái và tích cực với những ai đã gây lỗi với chúng ta dù ý thức hay không ý thức, vì mục tiêu của chúng ta không phải nơi những khí cụ con người nhưng là nơi Chúa, Đấng đào luyện chúng ta để lôi kéo chúng ta đến gần với Ngài trong tình yêu qua những khó khăn chúng ta gặp.