ĐÊM TRỪ TỊCH

          “Thức dậy đi hỡi đàn sắt đàn cầm
           Tôi còn đánh thức cả bình minh”
                                                       Thánh vịnh 108:3

Tôi lay gọi đàn cầm đàn sắt
Thức dậy cùng tôi đón bình minh
Tháng đã cùng và năm đã tận
Trừ tịch, đêm dài, thơm hương kinh

Tôi chờ bình minh cùng ông Gióp
Đêm rất sâu, và đau rất sâu
Nhức nhối đến tận cùng xương cốt
Phúc họa khôn lường, rất nhiệm màu.

Tôi chờ bình minh cùng Nô-ê
Hồng thủy mênh mông, nước bốn bề
Hồng thủy, hồng thủy, ôi hồng thủy
Chờ ánh dương lên, cánh chim về.

Tôi chờ bình minh cùng Giô-na
Đáy biển đêm đen như tha ma
Bốn bề bóng tối, bốn bề chết
Mong mỏi Vầng Đông, giọt lệ sa.

Tôi chờ bình minh cùng Phê-rô
Tiếng gà gáy sáng, nghe lạnh khô
Thanh âm héo hắt, lòng héo hắt
Sực nhớ lời kia báo phản đồ.

Tôi chờ bình minh cùng Giê-su
Vườn xưa bỗng vọng tiếng thiên thu
Người chết vừa hạ xong thần chế
Xong cả đêm đen, xong phận tù.

Đã hết phận tù, chân bước vội
Đi tìm đàn sắt, kiếm đàn cầm
Vội vã lay gọi, vội lay gọi
Thức dậy đi hỡi, mọi thanh âm.

Mọi thanh âm nào, dậy đi thôi
Vầng Đông đã đến, cuối chân trời
Đêm đã đi qua, năm đã cạn
Nguyên Đán là đây, rất tinh khôi.

Mừng Xuân Giáp Thìn 2024
Khổng Thành Ngọc