Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 10 ngày 02

Ngày 2 Tháng Mười

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    ““Ở đây chúng tôi quá khiêm tốn đến nỗi tôi không hiểu được làm thế nào người ta lại có thể sợ chúng tôi: Tự thân chúng tôi không thể lôi kéo được những ơn gọi quá nhiệt thành: để đến với chúng tôi, người ta phải có nhiệt huyết đối với Chúa, hay là chết đi cho thế gian. Một tình yêu vị kỷ nghèo nàn sẽ tàn lụi nơi đây” (Gửi cho bà Antoinette de Grandville, tháng 11/1866)

Ở đây, cha Eymard  đang  đề  cập đến một vấn đề đã làm phật ý nhiều người đặc biệt trong suốt những ngày  đầu  của  Hội dòng.  Thâu  nhận những ơn gọi tốt là một nhiệm vụ khó khăn trong bất kỳ giai đoạn nào của lịch sử Hội Thánh, nhưng điều này quả là khó khăn ở nước Pháp sau cuộc cách mạng  Pháp.  Chúng  ta đã đề cập trong những bài suy niệm trước rằng phần đông các linh mục đã từ bỏ lời cam kết của họ với Chúa Giê-su, bên cạnh đó một số đông các tín hữu cũng sa ngã. Chống lại nền tảng này, một số ít người đã dám mạo hiểm gia nhập vào đời linh mục, một đời sống hy sinh và tận hiến, chỉ với ít lợi nhuận theo quan điểm của loài người. 

Một trong những lý do nảy ra trong đầu của cha Eymard về việc thiếu hụt ơn gọi của Dòng Thánh Thể chính là nỗi sợ hãi về nhóm người đã gia nhập và đã trở thành tu sỹ Dòng Thánh Thể. Cha Eymard ngạc nhiên vì điều này được xem như lý do cho sự sợ hãi, bởi lẽ hầu hết tất cả mọi người trong số họ đều là những người đơn sơ, khiêm tốn, đã có được một cái nhìn cũng như đảm nhiệm một sứ vụ trong Hội Thánh và trong thế giới. Ơn gọi của họ quả thực là một ơn gọi cao quý, và có lẽ chính ngọn lửa tình yêu nơi họ làm cho họ quá đặc biệt đến nỗi nhiều người cảm thấy rằng họ sẽ không thể đạt đến tầm mức đó qua việc cam kết của mình với Đức Giê-su. Không phải vì đặc sủng phục vụ Chúa Giê-su Thánh Thể của họ, cũng như những việc thực hành của họ với tư cách là những linh mục Thánh Thể, cụ thể là việc tôn thờ mà họ thực hiện, sẽ làm cho họ đứng vững như những siêu nhân. Chính sự nhiệt tình nơi bản thân họ mới làm cho họ trở nên khác biệt.

Tất cả những gì mà hội dòng đòi hỏi những người đang ước muốn gia nhập vào, đó là ngọn lửa nội tâm, một ước muốn rực cháy để làm cho Chúa Giê-su Thánh Thể được nhận biết và được yêu mến hơn. Họ sẽ cần để cho Đức Giê-su thiêu đốt mình bằng tình yêu của Ngài cũng như được đốt cháy bằng tình yêu qua lời đáp trả của họ đối với tình yêu của Thiên Chúa. Không nghi ngờ gì, điều này sẽ làm cho họ đứng vững trước bầu khí ảm đạm của việc đền tội và phạt tạ lan rộng trong Hội Thánh vào thời kỳ đó. Tất cả những ai gia nhập vào Hội dòng Thánh Thể mới thành lập ngay từ đầu đã đứng vững nhờ tình yêu mà họ đã chú trọng cũng như nhấn mạnh trong tất cả các công việc của mình. Trong lúc những linh mục đương thời khác chú trọng đến tội lỗi và khuyết điểm của con người và ít đề cập đến tình yêu bao la mà Đức Giê- su, Đấng Cứu Độ chúng ta dành cho các tội nhân, thì các linh mục Dòng Thánh Thể dễ nhận ra điểm nhấn mạnh khác biệt của mình theo chiều hướng ngược lại.

Mỗi khi có thể, họ thích đề cập đến tình yêu Thiên Chúa như là phương thuốc hữu hiệu và trường cửu duy nhất mà chúng ta có được trong tình cảnh đau khổ của chúng ta ngay tại thế gian này. Điều này được thánh Phao-lô đúc kết khá tuyệt vời khi ngài nói “Nếu tôi cứ làm điều tôi không muốn, thì không còn phải là chính tôi làm điều đó, nhưng là tội vẫn ở trong tôi. Bởi đó tôi khám phá ra luật này: khi tôi muốn làm sự thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay. Theo con người nội tâm, tôi vui thích vì luật của Thiên Chúa; nhưng trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một luật khác: luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí và giam hãm tôi trong luật của tội là luật vẫn nằm trong các chi thể tôi. Tôi thật là một người khốn nạn! Ai sẽ giải thoát tôi khỏi thân xác phải chết này?  Tạ ơn Thiên Chúa, nhờ Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta!” (Rm 7,20-25).