Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 11 ngày 22

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

“Người nào yêu mến thì sẽ cho đi tất cả; người nào được yêu mến thì sẽ  có tất cả. Con thật may mắn vì được đổ tràn ngọn lửa thánh thiêng này. Ngọn lửa thì tự thiêu đốt, nó chỉ tìm cách để ngày càng bùng cháy lên.  Nó được nhóm lên bởi chính  tình yêu, vì Thiên Chúa là tất cả tình yêu và tất cả sự nhân lành.” (gửi bà Eulalie Tenaillon, tháng 9/1866)

 

Đặc tính của tình yêu chính là nó không giữ lại điều gì cho mình nhưng cho đi tất cả đến giọt máu cuối cùng. Chúng ta nhận thấy rõ điều này qua việc hoàn  toàn dâng hiến chính mình của Đức Giê- su trên Thập giá. Vì muốn hoàn toàn vâng phục Chúa Cha và để phục vụ anh em mình một cách vô vị lợi, Người đã cho đi đến cùng. Khi chúng ta cũng muốn dành tình yêu của mình cho Thiên Chúa theo cách này, chúng ta phải sẵn sàng cho đi tất cả: “Lạy Thiên Chúa, tâm hồn con đã sẵn sàng, tâm hồn con đã sẵn sàng!’ (Tv 57,7). Và khi Thiên Chúa trao ban thì Ngài trao ban cho chúng ta tất cả những gì thuộc về Ngài, chúng ta là những người lãnh nhận mọi sự. Đây chính là kinh nghiệm chung của tất cả các vị đại thánh khi các ngài thực sự đến gần Chúa, các ngài cảm thấy không còn cần những của cải vật chất cũng như tất cả những tiện nghi khác nữa, thậm chí là cả lời động viên của bạn bè và những người thân cận. Dường như chỉ một mình Chúa mới là điều cần thiết duy nhất đối với các ngài. Quả thật, ai được chúc phúc bởi sự liên kết mật thiết với Chúa thì người ấy được tràn đầy mọi ơn phúc và không thiếu thứ gì cả.

Ở đây, tình yêu Thiên Chúa được sánh ví với một ngọn lửa. Quả đúng như vậy, ngọn lửa bốc cháy biểu hiện sự mãnh liệt của nó, bao trùm tất cả tự nhiên, nó cũng cần được gìn giữ và điều gìn giữ nó và làm cho nó tiếp tục cháy chính là tình yêu, mặc dù việc đáp trả tình yêu của chúng ta còn quá thấp kém. Những nỗ lực mà chúng ta thể hiện ra để đáp trả trong điều kiện tốt nhất của mình sẽ làm cho Thiên Chúa đến gần chúng ta bằng một tình yêu vĩ đại hơn. Khả năng yêu thương bẩm sinh của chúng ta sẽ khiến Ngài ban cho chúng ta những gì chúng ta đang thiếu. Lòng nhân hậu và lòng bao dung của Ngài trổi vượt hơn mọi nỗ lực nhỏ nhoi mà chúng ta ra sức làm. Cũng như một bà mẹ hiểu được tiếng bập bẹ của đứa con thơ, bà nhận ra những nhu cầu của nó và mau chóng đáp ứng tất cả những gì nó đòi hỏi. Còn gì vui sướng hơn khi người mẹ nghe được những âm thanh vô nghĩa do chính đứa con của mình nói ra nhằm cố gắng thông báo một điều gì đó; đối với người khác thì điều đó chẳng khác gì là việc nói nhảm, nhưng đối với đôi tai của người mẹ thì điều đó quả là một thứ âm nhạc ngọt ngào.

Trái lại, thật là ngớ ngẩn biết bao khi đến trước Thiên Chúa, chúng ta cố gắng nhại theo những gì đã được học và đã đọc được ở đâu đó, rồi thưa lên với Ngài bằng những từ ngữ và cụm từ rất trau chuốt từ một cuốn sách nào đó- mà bản thân những từ này có thể rất có ý nghĩa, nhưng lại không đánh động gì chúng ta cũng như không thích hợp với điều kiện thấp kém của chúng ta. Một vài lời bập bẹ của chính chúng ta sẽ làm hài lòng Chúa Cha hơn tất cả những câu văn hết sức trau chuốt của các chuyên gia! Đó là lý do vì sao mà tốt hơn hết là nên nói ít nhưng hãy để cho lời ấy phát xuất từ chính con tim mình, hơn là cầu nguyện dài lê thê mà tâm hồn chẳng đọng lại chút gì cả! Chúng ta cần luôn luôn nhớ rằng chính tình yêu sẽ tạo nên sự khác biệt giữa một lời cầu nguyện hay và một lời cầu nguyện hoàn chỉnh. Lời cầu nguyện hay phát xuất từ tâm hồn và được nuôi dưỡng bằng tình yêu dù cho nó có thể hiện một cách vụng về đi chăng nữa, trong khi lời cầu nguyện hoàn chỉnh thì rất đúng văn phạm và mặt khác là rất đầy đủ, nhưng lại không chứa đựng tình yêu, là điều cần thiết nhất!

Nếu chúng ta thuộc số những người cảm thấy rằng những lời cầu nguyện được soạn sẵn thì tốt hơn là những lời bày tỏ từ  tận đáy lòng của chính chúng ta, thì chúng ta cần phải xem lại sự hiểu biết của mình về khái niệm cầu nguyện là gì. Chúng ta  không cầu nguyện để gây ấn tượng với Thiên Chúa, hay thể hiện mình vĩ đại trước mặt Ngài. Tất cả những gì chúng ta cần làm đó là làm cho mình trở nên bé nhỏ trước Chúa Cha đầy lòng yêu thương và thấu suốt mọi sự, Ngài là Đấng biết tất cả!