Tin Mừng Chúa Nhật IV Mùa Vọng, Năm B.

Sư Huynh Phêrô Nguyễn Đình Long, FSC

– 2Sm 7,1-5.8b-12.14a-16; Lc 1,26-38     

Chúng ta đang ở vào Chúa Nhật thứ 4, Chúa Nhật cuối cùng của Mùa Vọng. Chúng ta sắp mừng Đại Lễ Giáng Sinh, Thiên Chúa làm người đến với chúng ta trong xác phàm nhân loại để mang lại cho chúng ta ơn cứu độ, cuộc sống mới, cuộc sống thần linh. Để giúp nhân loại có dấu chỉ nhận ra được Đấng Mêsia Thiên Sai khi Người đến, Thiên Chúa đã gởi đến những yếu tố báo trước, dọn đường. Chúa Nhật cuối Mùa Vọng năm B trình bày cho chúng ta một trong các yếu tốt đó: ĐỨC MÊSIA là hậu duệ đích thực cửa vương triều Đavít được Thiên Chúa cho thừa kế ngai vàng tổ tiên và Thiên Chúa đoan hứa phù trợ cho vương quyền người ấy muôn đời bền vững. Đó là dự tính muôn đời của Thiên Chúa và chắc chắn Người sẽ thực hiện.

Tuy nhiên, Thiên Chúa không làm một mình, Người luôn muốn mời gọi con người cộng tác vào công trình cứu độ ấy. Chúa muốn công trình của Chúa  cũng là công trình của nhân loại. Vì thế, Lời Chúa hôm nay cũng cho thấy THÁI ĐỘ ĐÁP TRẢ PHẢI CÓ TỪ PHÍA CỦA NHÂN LOẠI để ý địng cứu độ từ muôn đời của Thiên Chúa trở thành một THỰC TẠI CỤ THỂ trong dòng lịch sử nhân loại, trở thành gia sản của chúng ta. Cụ thể, Lời Chúa của Chúa Nhật 4 Mùa Vọng B đưa ra hai dung mạo cộng tác viên trong công trình của Thiên Chúa: Đavít trong bài đọc 1 và Maria trong Tin Mừng: Hai đấng đã phải từ bỏ dự tính riêng tư của mình để đón nhận dự tính từ muôn đời của Thiên Chúa trên cuộc đời của hai đấng, nhờ đó dự tính yêu thương của Thiên Chúa đang nở hoa, sinh trái như chúng ta đang thọ hưởng hôm nay.

Bài đọc 1 trích từ 2Sm thuật lại việc Vua Đavít khi đã được Chúa cho “Yên cửa yên nhà” thì nảy ra ý định xây  cho Hòm Bia của Chúa một ngôi đền. Vua đem ý địng đó ngỏ cùng ngôn sứ Nathan. Dù chưa thỉnh ý Chúa, Nathan đã vội vàng đồng ý với Vua, có lẽ do thấy đó là một ý định tốt lành : “Tất cả những gì vua ấp ủ trong lòng, xin vua cứ đi mà thực hiện. Vì Đức Chúa ở với vua.”

Thế nhưng ý định tốt lành ấy lại không phải Chúa mong đợi nới Đavít. Nên qua một thị kiến, Chúa đã truyền cho Nathan phải nói lại cho Đavít biết dự tính của Thiên Chúa đối với vua và gia tộc vua. Đavít sẽ không xây đền thờ cho Hòm Bia Thiên Chúa, nhưng chính Thiên Chúa- Đấng đã từng phù hộ Đavít từ một mục đồng lên đến ngai vua- hứa sẽ lập cho vua Đavít một NHÀ; nghĩa là cho Đavít mãn phần thì Thiên Chúa thì Thiên Chúa sẽ cho một người con do Đavít sinh ra lên kế vị và Chúa hứa sẽ là Cha và kẻ kế vị Đavít sẽ là con và Chúa giữ vương quyền nó bền vững.

Như vậy, Chúa hủy bỏ dự tính dù là tốt của Đavít,  và buộc Đavít phải tuân theo dự tính của Người. Tuy nhiên, qua dự tính ấy, Thiên Chúa hé cho thấy Đấng Mêsia của Thiên Chúa sẽ là một HẬU DUỆ của nhà Đavít. Nhưng bất ngờ Đấng ấy  sẽ là con của bác thợ Giuse và thôn nữ Maria.

Trong Tin Mừng, Luca thuật lại biến cố truyền tin. Nhìn theo chủ đề của Chúa Nhật 4B Mùa Vọng, ta thấy Đức Maria đã có một dự tính: cô đã “đính hôn với một người tên là Giuse thuộc hoàng tộc Đavít”. Thế nhưng Thiên Chúa đã có một dự tính muôn đời dành cho Maria và Giuse; và khi đến thời đến buổi, Thiên Chúa sai sứ thần đến truyền tin cho Maria: Xin cô thụ thai và sinh hạ một con trai rồi đặt tên cho con trẻ là Giêsu. Và điều gây khó khăn cho Maria là con trẻ ấy không phải là con của Giuse mà lại là “Đấng Cao Cả, được gọi là Con Đấng Tối Cao, và con trẻ ấy sẽ thừa kế ngai vàng Đavít tổ tiên Người.” Trước sứ mạng lạ lùng vừa được Thiên Sứ gợi lên, Maria đã thẳng thắn biện phân ý Chúa: “việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng?” Và thiên sứ đã trình bày đường lối của Thiên Chúa cho Maria: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà. vì thế Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa.”

Một khi đã nhận ra thánh ý Chúa trên cuộc đời mình, Maria đã sẵn sàng từ bỏ dự tính riêng tư để công trình của Chúa được hoàn tất nơi mình. Nhờ thái độ phó thác, sẵn sàng từ bỏ ý riêng, nhờ hai tiếng xin vâng của Đavít và Maria, Đức Giêsu đã nhập thể làm con loài người, làm người thừa kế dòng tộc Đavít.

Đó là một dấu chỉ giúp loài người nhận ra Đấng Mêsia khi Người đến.