Tháng 11 Ngày 3

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

“Hoạt động tinh thần đích thực là hoạt động diễn ra trong  Thiên Chúa, hay gần Thiên Chúa, vì linh hồn liên kết chính mình với chung cục và ân sủng trước mắt của nó ngang qua đức ái. Đó là lý do vì sao không gì năng động hơn tình yêu đích thực của Thiên Chúa, vì đây chính là hành động của ngọn lửa trong lò sưởi” [Gửi cho bà Mathilde Giraud-Gioodan, 1865]

 

Những nhận xét của cha Eymard trong lời trích dẫn này dường như quá rõ ràng vì còn chỗ nào mà hoạt động tinh thần đích thực có thể diễn ra nếu không phải là ở trong hay ở gần Thiên Chúa? Tuy nhiên, dù rõ ràng hay  không  rõ ràng,

nhiều người trong chúng ta mong chờ hoạt động tinh thần diễn ra, chẳng hạn khi cầu nguyện người ta bị Cái Tôi phủ lấp. Hầu hết mọi người tin rằng bao lâu trí năng còn hoạt động trong suốt thời gian cầu nguyện, thì mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp! Tuy nhiên, một suy niệm nhỏ cho chúng ta thấy điều đó không thực sự đúng. Chẳng hạn khi chúng ta bận rộn với việc suy nghĩ, đầu óc chúng ta sẽ vướng bận đến ý tưởng cụ thể hay một khuôn mẫu nào đó. Thế nhưng, tư tưởng của chúng ta không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mặc dù nó có thể là “về Thiên Chúa”.

Cầu nguyện là sự kết hiệp mật thiết với Chúa chứ không phải với những gì về Chúa. Bấy giờ những gì chúng ta nói về những ý tưởng cũng có thể được áp dụng cho tất cả hoạt động của con người, chẳng hạn như ký ức, sở thích, quyết định, cảm xúc và đại loại như vậy. Vì thế, bao lâu chúng ta còn để mình vướng bận vào những hoạt động của con người, chúng ta sẽ bận bịu với chính mình dù cho những hoạt động ấy có liên hệ đến Thiên Chúa đi chăng nữa. Và đó chẳng phải là điều mà chúng ta dành phần lớn thời gian làm trong lúc cầu nguyện sao? Dù việc suy nghĩ và những giải pháp mai hậu cùng những thử thách khác của chúng ta được liên kết trực tiếp đến Thiên Chúa, nhưng chúng không phải là Thiên Chúa và vì thế việc cầu nguyện của chúng ta là một sự kết hiệp hiệu quả với duy bản thân chúng ta, chứ không phải với Thiên Chúa!

Đó là lý do vì sao tất cả việc cầu nguyện đích thực bao gồm việc vứt bỏ nhiều hơn hay ít hơn tất cả các hoạt động quy về cái tôi, chẳng hạn như suy nghĩ, cảm nhận, sẵn sàng… Bấy giờ, nếu chúng ta ý thức quẳng tất cả những hoạt động của con người này, thì lúc ấy chúng ta được đề nghị làm gì khi cầu nguyện? Hành động của chúng ta trong lúc cầu nguyện chỉ bao gồm việc vất bỏ bất cứ thứ gì ngăn cản mối dây hiệp thông với Thiên Chúa để cuối cùng chúng ta chỉ là “tôi” trần truồng trước mặt Thiên Chúa, Đấng có thể không làm phiền “tôi” thực sự và biến đổi tôi thành chính Ngài. Điều đó giống việc đến gặp bác sĩ với một vết thương bị băng bó để tìm kiếm một phương thuốc tốt hơn, nhanh hơn. Nếu chúng ta khăng khăng đòi bác sĩ dùng thuốc mới trên miếng băng gạc với hy vọng rằng nó sẽ thẩm thấu qua và chữa lành vết thương vốn không xảy ra trong đời sống thực tế!

Cũng vậy, chúng ta cần loại bỏ tất cả những vỏ bọc che đậy Cái Tôi và mong muốn nó không còn tiếp tục gây xáo trộn trong cuộc đời chúng ta trước khi chúng ta có thể hy vọng cảm nghiệm được quyền năng của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Vì thế, hành động biến đổi tinh thần đích thực chỉ có thể diễn ra trong hay gần Thiên Chúa khi Cái Tôi thực sự của chúng ta đối diện với Thiên Chúa toàn năng. Khi chúng ta được tràn ngập tình yêu Thiên Chúa và cảm nghiệm được tình yêu ấy một cách cá nhân, bấy giờ chúng ta không còn sợ hãi con người đích thực của mình trước khi Thiên Chúa thấu suốt và biến đổi chúng theo như Ngài muốn và mong ước. Đó là lúc ngọn lửa của cuộc đời chúng ta sẽ bùng lên trong lò sưởi đích thực là chính Thiên Chúa.