Trong đời sống cộng đoàn, mỗi tu sĩ được mời gọi sống hiệp thông, tôn trọng và nâng đỡ nhau. Tuy nhiên, có khi xuất hiện những hành vi làm tổn thương tình huynh đệ: tò mò đời tư người khác, xét nét từng hành động nhỏ, hoặc tự ý vào phòng người khác để kiểm tra. Những hành vi này, dù xuất phát từ thói quen hay ý muốn “quan tâm”, đều đi ngược lại tinh thần Tin Mừng, gây tổn thương nhân bản và làm suy yếu đời sống cộng đoàn.
I. Nhìn sự việc dưới ánh sáng Thánh Kinh
- Chúa Giêsu dạy: “Đừng xét đoán”
“Sao bạn thấy cái rác trong mắt anh em, mà cái xà trong mắt bạn lại không thấy?” (Mt 7,3).
Tò mò soi mói thật ra là một dạng xét đoán thầm kín. Người xét đoán luôn tò mò để tìm lỗi.
Chúa Giêsu cho thấy:
Khi mắt ta chăm chăm nhìn lỗi người khác,
Thì lòng ta không còn chỗ cho sự khiêm nhường và lòng thương xót.
- Phaolô khuyên: “Hãy mang gánh nặng cho nhau, chứ không phải chất gánh lên nhau”
Soi xét đời tư khiến người khác cảm thấy bị phán xét, bị nghi ngờ, bị tước đi phẩm giá.
Trong khi lời mời gọi của Thánh Phaolô là: “Hãy chịu đựng lẫn nhau trong đức ái” (Ep 4,2).
Tò mò không sinh ra đức ái.
Chỉ khi biết tôn trọng bí mật đời sống người khác, ta mới thực sự “mang gánh nặng cho nhau”.
- Thánh Giacôbê: “Ai giữ mồm miệng là giữ lấy sự bình an”
Nhiều lần việc soi xét đưa đến việc kể lại, bàn tán, suy diễn.
Thánh Giacôbê cảnh báo: “Lưỡi là lửa, là cả một thế giới sự dữ” (Gc 3,6).
Tò mò thường kéo theo nói hành, và cuối cùng là chia rẽ. - Thánh Kinh đề cao sự tôn trọng và kín đáo
“Tình yêu che phủ muôn vàn tội lỗi” (1 Pr 4,8).
Tình yêu Kitô giáo không phải là thái độ “đi tìm lỗi” mà là “giữ lấy phẩm giá của anh em”.
Khám xét phòng người khác không phải là nẻo đường của tình yêu, mà là hành động đụng chạm đến sự thánh thiện của tương quan huynh đệ.
II. Phân tích dưới góc độ nhân bản
- Tò mò là biểu hiện của sự bất an nội tâm

Tâm lý học chỉ ra rằng người hay soi mói thường:
Thiếu cảm giác an toàn trong nội tâm,
Cảm thấy mình “yếu thế”, nên tìm cách kiểm soát người khác,
Hoặc sợ bị bỏ rơi, sợ bị đánh giá, nên đi tìm thông tin để tự bảo vệ.
Nhưng càng soi mói, họ càng bất an hơn.
- Tính tò mò làm tổn thương phẩm giá người khác
Không ai muốn đời tư bị xâm phạm.
Không ai muốn phòng riêng – nơi nghỉ ngơi và cầu nguyện – bị xem như vật để người khác kiểm tra.
Người bị soi xét sẽ:
Cảm thấy mất niềm tin,
Rơi vào lo lắng,
Trở nên khép kín,
Và dần xa cộng đoàn.
- Sự soi xét phá hủy tương quan huynh đệ
Cộng đoàn không thể đứng vững nếu sống trong bầu khí nghi ngờ.
Một cộng đoàn khỏe mạnh là nơi có:
Sự tôn trọng,
Sự kín đáo,
Sự tin tưởng,
Sự an toàn tâm lý.
Tò mò và xét nét lấy đi tất cả những điều đó.
- Xâm phạm không gian cá nhân dẫn đến rối loạn bầu khí cộng đoàn
Phòng riêng là nơi tu sĩ cầu nguyện, nghỉ ngơi, hồi phục.
Tự ý vào phòng người khác là:
Xâm phạm quyền cơ bản của một con người,
Gây bất ổn trong cảm xúc,
Và tạo nên sự sợ hãi ngấm ngầm.
Người tu sĩ cần tự do nội tâm để yêu mến Chúa, không phải lo lắng vì sự kiểm soát của đồng bạn.
III. Góc nhìn đời tu và linh đạo
- Tò mò là phản chứng Tin Mừng
Người tu sĩ được mời gọi làm chứng cho sự dịu dàng, tôn trọng và khiêm nhường của Đức Kitô.
Khi một tu sĩ soi mói hoặc khám xét phòng người khác, họ trở thành phản chứng:
Phản chứng của lòng thương xót
Phản chứng của sự tôn trọng
Phản chứng của đời sống trong chân lý
- Tò mò đi ngược lại lời khấn khiết tịnh nội tâm
Khiết tịnh không chỉ liên quan đến thân xác, mà còn là trong ánh mắt – tư tưởng – cách đối xử.
Một tâm hồn khiết tịnh là tâm hồn không tò mò vào đời tư của người khác.
- Tò mò phá vỡ đức vâng phục của tình yêu
Vâng phục không phải là kiểm soát nhau, nhưng là cùng nhau tìm ý Chúa.
Khi tự ý vào phòng người khác, người tu sĩ đặt mình vào chỗ của bề trên và phá vỡ trật tự thiêng liêng của cộng đoàn. - Tò mò làm nghèo trái tim
Linh đạo khó nghèo mời gọi sống tự do khỏi sở hữu, khỏi ý riêng, khỏi chiếm hữu người khác.
Tò mò chính là một dạng “chiếm hữu” đời tư của người khác.
Người nghèo đích thực thì hiền lành và tôn trọng.
IV. Lời khuyên mục vụ cho những ai có tính tò mò – xét nét
- Hãy nhìn vào chính mình trước hết

Câu hỏi gợi ý:
Điều gì khiến tôi phải soi xét người khác?
Tôi đang thiếu bình an ở điều gì?
Tôi có đang che giấu nỗi sợ nào không?
Nhận diện điều này là bước đầu của hoán cải.
- Hãy tập tôn trọng không gian và đời tư của anh chị em
Hãy nhớ:
Tôn trọng là một hình thức của đức ái.
Không ai được hưởng quyền kiểm tra phòng người khác ngoại trừ người có trách nhiệm và theo quy tắc chung.
- Tập cầu nguyện khi bị thúc đẩy đi “tò mò”
Mỗi khi muốn xét nét hay soi mói, hãy dừng lại và cầu nguyện ngắn:
“Lạy Chúa, xin thanh tẩy ánh mắt và ý định của con.”
- Thay tò mò bằng quan tâm đúng nghĩa
Không phải không quan tâm đến chị em, nhưng quan tâm bằng:
Sự lắng nghe,
Sự nâng đỡ,
Sự tôn trọng.
- Tập trung vào sứ vụ và bổn phận của mình
Người bận tâm với điều Chúa muốn nơi mình sẽ ít có thời gian để soi xét người khác.
- Nhớ rằng: sự thật không cần gián điệp, chỉ cần ánh sáng
Nếu một chị em có vấn đề, cách đúng đắn là:
Trao đổi với bề trên
Cầu nguyện cho họ
Tìm cơ hội nâng đỡ
Không phải tự ý khám xét hay điều tra.
- Khi cần góp ý, hãy làm bằng tình yêu
“Nếu anh em sửa dạy nhau, hãy sửa trong tinh thần hiền hòa” (Gl 6,1).
Sửa dạy không phải là soi mói.
Soi mói không bao giờ giúp người khác hoán cải.
KẾT LUẬN
Tính tò mò – soi xét – tự ý khám xét đời tư của người khác trong cộng đoàn là hành vi làm tổn thương tình huynh đệ, trái với Tin Mừng, phản lại linh đạo và gây bất ổn nội tâm cho cả hai phía.
Người tu sĩ được mời gọi sống:
Khiêm nhường,
Tôn trọng,
Kín đáo,
Và biết giữ gìn phẩm giá nhau.
Khi từ bỏ tính tò mò và học biết nhìn người khác bằng ánh mắt của Đức Kitô, cộng đoàn sẽ trở thành nơi an toàn, nơi chữa lành và là dấu chỉ của Nước Trời giữa thế gian.
MB Huyền Vũ SSS

























