Về La Vang, về nhà Mẹ trăm gian

Francis Assisi Lê Đình Bảng.

Ơi, cái nắng của mùa Thu, tháng 8
Đã vàng hơn, hay không thể vàng hơn
Đưa nhau về, thầm hỏi Huế, sông Hương
Vẫn mải miết, một dòng xanh ngút ngát

 

Chiều, ra ngóng phía chân  mây  nhoà nhạt
Nhớ mỗi cung đường, bến bãi, nhà ga
Chừ, La Vang. Tàu chợt ghé Đông Hà
Những thấy đông vui, lên phường, lên phố

 

Vô tới Cổ Thành, đầy hoa lựu đỏ
Có lũ ve ran thiêm thiếp ngoài vườn
Có cả nồng nàn, mùi rạ rơm thơm
Bên nớ, bên ni, đất đồng bỏng rát

 

Đèo Cả, đèo Ngang, sông Gianh, Bố Trạch
Váng vất câu hò ví dặm, cầm ca
Em từ hội Lim vãn hát đêm qua
Mớ bảy, mớ ba lên đường, giục giã

 

Đất phương Nam, vẫn bốn mùa yên ả
Khẳm nhịp xuồng lơi, cơm trắng, cá tươi
Em ở Tây nguyên cao ngất đỉnh trời
Mang cái chông chênh, làm quà dâng Mẹ

 

Nguyện sống thác trọn một đời dâu bể
Với bát cơm thơm, hạt ngọc của trời
Hai trăm năm rồi, đập đá, nung vôi
Cứ mãi hoang sơ, bạt ngàn cây cỏ

 

Mẹ bảo “chúng con, chịu thương, chịu khó
“Yêu lấy đời sông, đời cát lênh đênh
“Đồng trũng, đồng chiêm. Chân cứng, đá mềm”
Trải mấy gieo neo, nhọc nhằn, ai thấu

 

Về La Vang, nơi đất lành, chim đậu
Uống mạch nguồn sâu, dòng nước mát trong
Nghe hồn mình đương ríut rít trông mong
Như mắt đợi, dưới hoa kề thảng thốt

 

Bước khe khẽ, kẻo làm đau quả ngọt
Vì thiêng liêng, cao trọng rất mượt mà
Để tơ trời, mạch đất chạm vào da
Để mưa móc thấm nhuần miền tơ tóc

 

Đây, Thánh Thể chảy đầy nguồn châu ngọc
Này, Tình Yêu nên máu thịt nhiệm mầu
Đã no rồi, ơn phước cả, gồm thâu
Mà miệng lưỡi đẫm từng lời thiêng thánh

 

Thỉnh một hồi chuông, trời quang, mây tạnh
Niệm một câu kinh, mưa thuận, gió hoà
Dỗ dành nhau, sợ mai mốt, chia xa
Ra Bắc, vô Nam, chập chùng quan ải

 

Tàu đi rồi, bỏ nhớ nhung ở lại
Người về xuôi. Ai xuống phố, lên ngàn
Giữ giùm nhau, này tràng chuỗi La Vang
Là kho báu của lời vàng – muôn ý

 

Mẹ gửi gắm, dặn dò hai thế kỷ
“Những lúc gian truân, hãy đến chốn này!”
Chúa Hài Nhi, Mẹ bồng ẵm trên tay
Đã hoá đá, làm dụ ngôn, huyền tích

 

Giữa trời đất, giữa phong rêu, u tịch
Hai trăm năm, tầng tháp cổ hoang tàn
Mỗi cựa mình, là nứt nụ, tơ măng
Mỗi lau lách, ngỡ trùng khơi, bát ngát

 

Mời Em đến những non phơi, dào dạt
Bồi hồi làm sao, mỗi chuyến trở về
La Vang bây chừ, một cõi – một quê
Bóng cả, cây cao, xanh ngành, xanh ngọn

 

Giữa trưa nắng, mượn lá sen làm nón
Nhờ tay Em, che quạt mát trên đầu
Đứng thật gần, để nghe tỏ lòng nhau
Những khấn hứa thầm thì, còn e ấp

 

Mẹ ẩn nhẫn trong gió Lào hầm hập
Hai trăm năm, nghe bão lũ tràn bờ
Giữa hồng trần và tịch diệt, hư vô
Giữa khoảnh khắc và thiên thu mòn mỏi

 

Nay, lễ trọng, mười phương vui trẩy hội
Quỳ trang nghiêm, ngay trước cửa đền vàng
Chúng con về Nhà Mẹ mở trăm gian
May túi ba gang, đựng đầy nhân đức

 

Và cảm xúc còn tươi nguyên rạo rực
La Vang ơi, sao đi dễ, khó về
Bởi khi hồn mình – hồn đất – hồn quê
Đã hoà quyện thành đức tin – lòng đạo

 

Là giọt mồ hôi ướt đằm lưng áo
Là mạch giếng thơi, hay bát nước đầy
Là quả thanh trà mọng chín trên cây
Nhớ, như nhớ buổi đốt đồng, ngút khói

 

Ơi, cái nắng của mùa Thu vời vợi
Lưu luyến, người  ơi, người ở, đừng về
La Vang bây chừ,  nườm nượp tàu xe
Đừng vội chia tay, ai về trăm nẻo