Tháng Tư, Ngày 28

 

(Tháng 12 năm 1845, cha Eymard được bổ nhiệm làm linh hướng cho Dòng Ba Đức Mẹ, một hiệp hội của những người giáo dân cùng cộng tác vào sứ vụ của Dòng Đức Mẹ, cha tin tưởng vững vàng rằng đây là sứ vụ mà Thiên Chúa đã trao cho cha khi còn là một tu sĩ Dòng Đức Mẹ). ‘Tôi hoàn toàn từ bỏ chính mình để tổ chức nhánh này của Hội dòng, vốn là ao ước của cha Colin. Sau này tôi biết rằng ngài đã cầu xin Chúa sai một ai đó đến trợ giúp ngài trong việc hiện thực hóa mục tiêu này. Ít nhiều gì thì sau này tôi biết rằng người đó chính là tôi.’

Người ta nói rằng ơn gọi của một người nào đó sẽ bộc lộ ra khi người đó bắt đầu đáp trả lại. Vào lúc người ấy khám phá ra ơn gọi đích thực của mình, người ấy có thể từ bỏ ơn gọi ban đầu vốn đã kéo dài trong nhiều tháng hay nhiều năm. Lúc đầu, Chúa trao cho chúng ta những nhiệm vụ đơn giản và dễ dàng, nhưng khi nhận ra lòng hăng hái và sự đáp trả của chúng ta, dần dần Ngài sẽ dẫn chúng ta đến những nhiệm vụ lớn hơn, khó khăn hơn và quan trọng hơn. Tuy nhiên, Ngài sẽ không bao giờ trao cho chúng ta một nhiệm vụ vượt quá sức và quá khả năng của chúng ta, và không bao giờ bỏ rơi chúng ta hay không trang bị gì cho chúng ta để thực hiện nhiệm vụ đó. Cũng như Ngài sẽ trao cho chúng ta những trách nhiệm nặng nề hơn, những ân huệ và ân sủng cao trọng hơn. Hội Dòng Ba đã tồn tại trước khi cha Eymard gia nhập Dòng Đức Mẹ, nhưng nó thiếu tổ chức và mục đích. Với sự nhiệt tình và hăng hái, cha Eymard đã đem đến cho Hội một vài khuôn mẫu và trật tự, cũng như một mục tiêu cụ thể để nhắm tới. Đó không phải là nhiệm vụ dễ dàng và nhiệm vụ ấy đã chiếm hết thời giờ cũng như sức lực của cha.
Thế nhưng, sự đáp trả của các hội viên đã thôi thúc cha, lòng quảng đại của họ làm lóe lên trong cha lòng hăng hái hơn và trong một thời gian ngắn, cha đã có thể biến ước mơ của cha Colin, Đấng sáng lập, thành hiện thực. Dĩ nhiên, cha Colin đã muốn tự mình làm tất cả, thế nhưng những gánh nặng của Dòng Đức Mẹ đè nặng trên vai cha khiến cha không thể, thực tế, không còn gì khác hơn là hy vọng và chờ đợi một người khác (sau cha) sẽ nhìn thấy dự án này đạt đến thành toàn. Và cha Eymard chính là người thực hiện công việc đó. Cha Colin để cha Eymard hoàn toàn tự do trong vấn đề này, và cha Eymard cũng đáp trả lại một cách tốt nhất.
Ít nhiều gì thì cha cũng nhận ra rằng: cũng như sự quan phòng của Thiên Chúa dành cho ông Mô-sê khi Ngài hướng dẫn ông trong chính cung điện của Pha-ra-ô, cũng như khi ông trốn thoát vào sa mạc để đến Ma-đi-an, thì Thiên Chúa cũng đang chuẩn bị cho cha Eymard thực hiện nhiệm vụ sáng lập một Hội dòng mới, chứ không phải là một nhánh khác của dòng Đức Mẹ, nhưng như một thực tại biệt lập. Những con đường mà Thiên Chúa chuẩn bị cho chúng ta và dẫn chúng ta vào sứ vụ mà Ngài chỉ định cho chúng ta thực sự là tuyệt vời, không một khoảnh khắc nào hay chi tiết nào bị lãng phí trong nỗ lực này. Ngài lập kế hoạch rất chi tiết- nếu chúng ta đáp trả bằng cả tấm lòng và kiên định bước theo đường lối đó, thì hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác! Sự cộng tác này không chỉ giành được những kế hoạch mà Thiên Chúa dành cho chúng ta và cho người khác, nhưng còn đem lại điều tốt nhất cho chúng ta và đem lại cho chúng ta ý nghĩa cao trọng nhất của việc thành toàn. ‘Phúc thay người nào trông cậy vào Chúa…’ (Tv 40,3-8). Tuy nhiên, như tất cả những gì có thể thấy, việc đáp trả này đòi hỏi một đức tin và lòng cậy trông vững vàng vào Chúa cũng như vào chính bản thân mình. Đây cũng là ân huệ của Thiên Chúa, hạnh phúc thay ai đón nhận một cách khiêm tốn và can đảm sống điều đó cho đến cùng!