Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 10 ngày 07

Ngày 7 Tháng Mười

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    Đừng để cho cái chết này (của sơ Camille) ảnh hưởng quá nhiều đến con, vì đó là cái chết của Người Công chính; chị ấy đã về Trời để tiếp tục việc tôn thờ dưới trần thế. Chị đã gánh chịu một sự đau khổ cùng cực. Giờ đây đã được hoàn tất, đây là thời điểm vui sướng của chị. Sự sống chính là hạt giống của vinh quang trên Nước Trời.”  [Gửi cho bà Ba-lanh Cha-nu-ê, tháng 8/1867]

Những quan điểm và thái độ của một người nào đó về cái chết như ‘thời khắc của sự thật’ có lẽ là quan trọng nhất trong cuộc đời. Thường thì, chính sự khẳng định về cái chết này tô điểm cho toàn bộ cuộc đời và hoạt động của người ta. Nếu cái chết được xem như một biến cố sợ   hãi, không   chắc chắn về những kết quả, thì con người sẽ sống trong sợ hãi suốt cả cuộc đời, hay sẽ bám chặt vào những hoạt động vốn đảm bảo cho một kết cục an toàn. Đây chính là lý do cho thấy một cuộc sống như vậy sẽ không phải là ‘hoa trái’ cho việc loan báo vương quốc tình yêu của Thiên Chúa vì người ta bận tâm quá nhiều đến bản thân mình. 

Mặt khác, khi một ai đó tin rằng chết là một cuộc trở về nhà, một sự trở về nhà Cha, nơi mà người ta sẽ cảm nghiệm được tình yêu và sự săn sóc đến mức tốt nhất của Ngài, bấy giờ cuộc đời sẽ trở thành một sự chuẩn bị hớn hở và vui mừng cho biến cố trọng đại và hân hoan này! Đặc biệt, mỗi sự cố, dù không mong muốn và đầy đau khổ, sẽ được xem như một cơ hội để người ta ‘nới rộng khả năng yêu thương của mình’. Khi đã nỗ lực hết mình  để mở rộng và đào sâu khả năng bẩm sinh của mình đối với tình yêu, bấy giờ người ta có thể chờ đợi giây phút rã từ cõi đời với một niềm hớn hở to lớn, mong chờ lắng nghe những lời của Cha ‘Nào, những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thưở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.’ (Mt 25:34-36). 

Tuy nhiên, khi tương quan với Thiên Chúa, chúng ta phải luôn luôn nhớ rằng chúng ta không bao giờ có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gì từ nơi Ngài như thể đó là quyền thuộc về chúng ta; bất cứ điều gì đến từ Thiên Chúa thì luôn luôn là một ân huệ tuyệt đối, được ban tặng bằng tình yêu. Cuối cùng là chính tình yêu này của Chúa Cha, hoàn toàn không cân xứng và không đòi công phúc, đảm bảo cho chúng ta một sự thân mật sâu xa với Ngài trên Nước Trời! Thế nhưng phần tốt nhất của sự thật đó là Thiên Chúa ước muốn sự thân mật sâu sắc nhất cho tất cả những thụ tạo của Ngài và sẽ làm mọi sự trong quyền năng của Ngài để ban phát cho chúng. Vì vậy, nếu một ai đó không khinh miệt và lẩn tránh ân huệ này, thì sẽ có một niềm hy vọng rằng đó sẽ trở thành những ân huệ của họ, dù to lớn hay nhỏ bé. Trong trường hợp được đề cập đến ở trên, sơ Camille dường như đã được thanh tẩy qua nhiều đau khổ vì thế có lý do để tin rằng sơ sẽ giành được một phần thưởng đang chờ đợi sơ trên trời, đó là ở gần với Đấng tình quân yêu dấu của mình! 

Thực sự, cuộc đời là một hạt giống của vinh quang trên Trời; thế nhưng vinh quang ấy đã bắt đầu ngay tại dương thế này rồi. Vinh quang ấy biểu hiện dưới hình thức của một sự tin cậy nội tâm sâu sắc vào tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta dù chúng ta có tội lỗi, một sự bình tĩnh trên cả mong đợi, một sự sẵn sàng chia sẻ những ơn phúc của mình với người khác đang cần đến, việc ngày càng ít bận tâm hơn về chính mình cũng như ơn cứu độ đời đời của mình, một sự vắng bóng hoàn toàn nỗi sợ hãi và lo lắng đặc biệt khi suy nghĩ về kết cục của cuộc đời. Lời đề nghị của cha Eymard đó là: khi một ai đó quay lưng lại với Chúa, đừng lo lắng về định mệnh của người ấy. Tình yêu, tình yêu vĩnh cửu mà Thiên Chúa dành cho tất cả chúng ta sẽ bao trùm và đem đến tất cả những gì cần thiết cho sự an toàn và thoải mái của người ấy. Đừng sợ! 

Cả cuộc đời của Mẹ Maria chuẩn bị cho hy tế thập giá của Chúa Giêsu. Mẹ đã sống trước mầu nhiệm Thánh Thể bằng thái độ không ngừng hiến dâng của Mẹ. Tâm hồn Mẹ không ngày nào mà không hiến dâng Chúa Giêsu Con của Mẹ lên cho Thiên Chúa. Chúa Giêsu là của lễ quý giá nhất của Mẹ dâng lên Thiên Chúa , để chúc tụng ngợi khen và biểu lộ lòng yêu mến biết ơn Thiên Chúa. Mẹ đã thông phần cách thiêng liêng với hy tế thập giá của Chúa Giêsu bằng cả cuộc đời của Mẹ.