GỬI NGƯỜI EM QUÊ LŨ

 Francis Assisi Lê Đình Bảng.

Ta về,người ở trong mưa
Huế ơi,thôi,lại một mùa trắng tay
Nam Bình mà nhớ Nam Ai
Vắt cơm chan lũ,oằn vai gánh gồng

Ai về Phường Đúc,Kim Long
Cống ngoài ngăn mặn,đồng trong nhiễm phèn
Ai về A Lưới,Xuân Thiên
Mấy mươi năm,lại một phen tối trời

Gối đầu lên sóng mà bơi
Cái tôm cái tép,phận người cỏn con
Ai về Hải Phú,An Đôn
Khuya lơ khuya lắc,mỏi mòn chờ nhau

Gập ghềnh,nào biết nông sâu
Mênh mông sóng trước,sóng sau gầm gào
Qua rồi, một cuộc binh đao
Huế ơi,chừ có nơi nào bình yên

Mưa chi,mưa mấy hôm liền
Nhà ta trôi tít tắp trên gò bồi
Tội tình hạt lúa chưa phơi
Khi không,thèm cái nắng nôi nhọc nhằn

Lời ru mẹ bọc trong khăn
Cho con ấm áp mỗi lần gió giông
Bây chừ,cỏ lấp bên sông
Trắng phau một dải quê chồng đìu hiu

Tội tình Em,lúc đương yêu
Dây leo hạnh phúc thiếu điều xót xa
Hình như,biền biệt tin cha
Nghe đâu,xác đã trôi ra biển ngoài

Mẹ còn cõng cháu trên vai
Ngô khoai,chừ lại ngô khoai một đời
Và Em chờ hạt cơm rơi
Nuôi thân,nuôi cả những người trôi sông

Nhà còn đủ gạo ăn không
Cắn đôi hạt muối,đỡ lòng,thôi Em
Mong sao chân cứng,đá mềm
Lửa rơm,ngày mỗi một thêm bời bời

“Bao giờ Hà Úc hết vôi
Thì anh hết đứng,hết ngồi với Em…”