Thơ

TÔI LÀM THƠ,  NGHĨA LÀ TÔI CẦU NGUYỆN

Francis Assisi Lê Đình Bảng              

Này, tôi đến và kêu xin cùng Chúa

Này, muôn kinh cầu nguyện, mỗi lời thơ

Giọt nồng nàn, từ khăn ấm, nhung tơ

Giọt băng giá, từng cơn đau, ruột thắt

Từ đôi mắt chưa khô, ngày gieo hạt

Chờ lên nương, ra thăm đất, thăm đồng

Ríu rít mùa về, trăm nhánh trổ bông

Thèm được nghỉ ngơi, an nhàn, như cỏ

Mùi hương ấy, thoảng một lần, tôi nhớ

Vừa thiêng liêng, vừa dịu ngọt vô vàn

Sao, đời tôi những ràng ríu, đa đoan

Bằn bặt quê xa, ngút ngàn lau trắng ?

Với dấu tích tình yêu, Ngài trao tặng

Tôi được cưu mang, từ thuở đời đời

Như cánh đồng vàng hực, lúa ngô phơi

Bồ câu mới ra ràn, khi mùa đến

Tôi làm thơ, nghĩa là tôi cầu nguyện

Hồn reo vui trong từng chữ, từng lời

Như đất mầu, đương vỡ vạc, sinh sôi

Như cây lá, vươn sức dài, vai rộng

Tạ ơn Chúa, đã cho tôi sự sống

Từ cõi hư không, nén vóc, nên hình

Ngày mỗi ngày, tôi thức với bình minh

Ô cửa mở, rực một màu hoàng yến

Tôi làm thơ, nghĩa là tôi cầu nguyện

Nằm chiêm bao trong vườn rợp hoa quỳ

Chim én về, nương mặt nhật ngừng đi

Miệng lưỡi tôi ra đỏ hồng than lửa

Ấy là lúc nguồn thơ tôi dàn dụa

Từ thương đau, như muối đổ trong lòng

Phải ngành mềm, tôi lộn cổ xuống sông

Để yêu lấy những ngày đời được sống

Ôi, bí tich từ Ngôi Lời cực trọng

Tôi phù du, tôi nước lã, người dưng

Lạy Chúa Trời, Ngài rất đỗi bao dung

Của tơ tóc, nghĩa nghìn trùng, tôi hiểu

Thơ tôi, chẳng có điều chi kỳ diệu

Lời kinh buồn, hương khói tỏa chiều hôm

Chút nắng trong veo, hơi lạnh gió nồm

Con cá quẫy bơi giữa dòng suối cạn

Ra phố chợ, giữa đám người mua bán

Tôi vẫn mang ơn thế giới quanh mình

Cả những phù du, khoảnh khắc, phiêu linh

Để thanh tĩnh, u trầm, như thiền viện

Tôi làm thơ, nghĩa là tôi cầu nguyện

Như chùm hoa, tự trút hết hương thơm

Phải tự nghiệm sinh, để sống vô thường

Chẳng hề nghĩ, mình cho đi, nhận lại

Dẫu mai mốt, luống cày trơ đất ải

Hạt một trăm, hạt sáu chục, ba mươi

Chúa rót lời Ngài thành tiếng lòng tôi

Cứ nghiêng ngó, mãi một đời, không dứt.