Tháng 4 Ngày 3

 

“Giờ đây, xin hãy cầu nguyện để tôi có thể đáp trả lại ơn gọi tuyệt vời này; điều đó có nghĩa là: giống như lễ vật hy sinh, tôi có thể từ bỏ cuộc đời mình, bản thể của mình, tính cách của mình, để được biến đổi thành tinh thần và cuộc sống của Đức Giê-su, chỉ giữ lại vẻ bề ngoài của một con người, sự khiêm hạ và nghèo khó, để nhân đức của Đức Giê-su có thể ngự trị giữa những yếu đuối của tôi.” (cha Eymard xin bà Tholin Bost cầu nguyện cho cha,tháng 5/1856)

Ơn gọi tuyệt vời mà cha Eymard nói đến ở đây chính là việc cha đáp trả lại lời mời gọi trở thành một tu sĩ Dòng Thánh Thể. Sau một cuộc thử thách kéo dài và đau khổ, cuối cùng cha khởi hành theo một hướng đi mới và có thể cha cảm thấy không chắc chắn lắm! Tuy nhiên, điều đáng lưu ý là ngay trong giai đoạn đầu của việc hình thành lối sống mới này, cha đã xác định rõ trong đầu rằng nền tảng của ơn gọi tuyệt vời này chính là một sự dâng hiến hoàn toàn Cái Tôi. Sự nhận thức này chắc chắn sẽ ngày càng rõ ràng hơn khi cha thực hiện nó. Trong lời khẳng định này, người ta không thể bỏ qua sự tương tự mà cha mường tượng ra giữa bản thân cha với Bánh Thánh. Trong khi chỉ giữ lại vẻ bề ngoài hay những phụ thể của tấm bánh, chẳng hạn như màu sắc, hình dáng, mùi vị,… Của lễ hiến tế thực sự là con người Đức Giê-su. Vì thế, cha muốn quyền năng và con người của Đức Giê-su chiếu tỏa trên những giới hạn bề ngoài của chính cha về ngôn ngữ, những giả tạo, những thành kiến và những thứ khác đại loại như vậy.

Việc cha Eymard có thể tưởng tượng ra cuộc đời của mình qua những hạn từ này quả thực là một ân huệ phát xuất từ Chúa Cha. Bởi lẽ việc luôn dõi mắt và tâm trí hướng về Thánh Thể sẽ làm cho dự án này ngày càng đơn giản và khả giác hơn. Thứ đến, tình yêu của cha dành cho Đức Giê-su chắc chắn sẽ thôi thúc cha luôn luôn dâng hiến theo cách và phương thế mà Đức Giê-su đã dùng, để làm cho toàn bộ cuộc đời cha ngày càng trở nên hiệu quả và sinh nhiều hoa trái. Quả vậy, cha Eymard không thể tập trung vào trọng tâm của đời sống Ki-tô hữu theo một cách thức nào tốt hơn thế. Tuy nhiên, điều đáng buồn là trong khi chính cha đã hăng háibước theo con đường này và đạt đến những đỉnh cao của sự thánh thiện, thì lại rất ít người tìm cách theo bước cha, và thậm chí ngày nay cũng vậy.

Vả lại, lý do có thể là: cái giá phải trả này liên quan đến một công việc khó khăn! Điều đó cũng giống như việc leo lên một ngọn núi từ hướng hiểm trở nhất, hướng ấy có một vách đá cheo leo cao hàng nghìn mét, đơn giản là vì leo theo hướng đó, người leo núi sẽ đến đỉnh nhanh hơn! Quả là một sự cố gắng, liều lĩnh và thận trọng, thế nhưng sức mạnh của tình yêu sẽ làm cho mọi thứ có thểchấp nhận được và tạo ra kết quả không thể tưởng tượng nổi! Cuộc phiêu lưu mạo hiểm ấy chắc chắn sẽ không kéo dài đối với mỗi người, cũng như không nằm trong khả năng của mỗi người; thế nhưng mỗi một thời đại sẽ có những bậc anh hùng biết lắng nghe lời mời gọi của Thiên Chúa và quảng đại để cố gắng cũng như kiên trì vượt qua cuộc phiêu lưu này. Thậm chí ngay trong thế giới hiện đại của chúng ta ngày nay, một thế giới luôn hỗ trợ và cung cấp tất cả những tiện ích và phương tiện cho những người leo núi, nhưng chỉ có một số ít người dám đương đầu với ‘giấc mơ không thể’ và đạt đến ngôi sao không thể đạt đến được! Giấc mơ của cha Eymard, đó là: những học trò của cha sẽ phải đi đầu trong lĩnh vực này, vì họ ra công làm việc để loan báo Vương quốc Thánh Thể của Đức Ki-tô cho thế giới này!