Tháng Tư ngày 07

 

Hãy giữ cho tâm hồn chị được bình an, để có thể chú ý và trung thành với tác động bên trong của Thánh Thần.” (Gửi cô Stephanie Gourd, tháng 11 năm 1850)

 

Việc Đức Giêsu trao ban cho chúng ta Thần Khí của Người trước khi rời bỏ thế gian này là một điều không thể nghi ngờ. Kinh nghiệm của Hội thánh thời sơ khai, như được trình thuật trong sách Công vụ Tông đồ, đảm bảo cho chúng ta rằng các tông đồ, những người bị nỗi sợ hãi đeo bám khi Đức Giê-su chịu chết, đã được biến đổi thành những nhân vật chính của biến cố Phục sinh của Đức Giê-su_ Đấng Cứu Độ sau kinh nghiệm Lễ Ngũ Tuần. Hầu hết mọi biến cố trong trình thuật của sách Công vụ Tông đồ được linh hứng bởi Chúa Thánh Thần. Và điều này cũng đúng với Hội thánh ngày nay.

Thế nhưng, có một điều kiện quan trọng cần phải được thực hiện nếu như muốn Thần Khí có thể hoạt động ngang qua những con người bình thường có đức tin vững mạnh. Chúng ta lưu ý rằng mặc dù Chúa Phục Sinh đã trao ban Thần Khí cho các tông đồ vào ngày Phục sinh, thế nhưng các ông phải mất “40 ngày” để có thể để cho Thần Khí biểu lộ chính mình ngang qua cuộc đời của các ông. Và đó là vì niềm tin của các ông chưa đủ trưởng thành. Những kinh nghiệm khác mà các ông trải qua trong suốt giai đoạn này cho phép các ông nắm bắt được chân lý rằng giờ đây Đức Giê-su đang ở với các ông dưới một cách thức hoàn toàn mới và khác lạ. Các ông phải học cách nhận ra Người hiện diện nơi từng con người bước vào cuộc đời của các ông. Và sự thật là giờ đây không còn cách thức hay con đường thích hợp nào để Đức Giê-su có thể đến được với các ông, các ông cần phải được cảnh tỉnh mọi lúc. 

Học được bài học này quả là khó khăn biết chừng nào, lại còn nhiều điều ngạc nhiên cũng như mạo hiểm nữa, và điều đó sẽ làm cho mọi thứ ngày càng trở nên hấp dẫn và hứng thú hơn. Tuy nhiên, đòi hỏi căn bảnđó là: một sự an bình nội tâm cho phép các ông chăm chú lắng nghe điều mà Thần Khí đề nghị trong mỗi trường hợp. Đặc biệt khi có sự rối loạn vì Bản Ngã bị kích động sẽ tìm cách thực hiện những đòi hỏi của nó, lúc bấy giờ tiếng nói êm dịu của Thần Khí sẽbị gạt sang một bên, và quả là khó khăn hoặc thậm chí là không thể phân định được lời giáo huấn của Ngài.

Chúng ta sống cách biệt với các tông đồ gần 20 thế kỷ, chúng ta thấy rằng chúng ta không tiến bộ gì mấy vì những việc làm của Thần Khí Thiên Chúa vào thời này cũng giống như thời các tông đồ. Và trong đời sống của chúng ta cũng vậy, chúng ta cần sự an bình và thinh lặng nội tâm sâu thẳm nếu chúng ta ao ước chú ý đến những hoạt động của Thần Khí Thiên Chúa. Và thực sự khi chúng ta có thể bước theo sự linh hứng của Ngài, chúng ta sẽ được chúc phúc trong mọi bước đường chúng ta đi. Nơi đâu có Thần Khí, nơi đó có ‘tình yêu, hoan lạc, an bình, kiên nhẫn, nhân từ, rộng lượng, trung tín, hiền hòa, và tự chủ’ (Gl 5,22-23). Sự hiện diện hữu hình của những hoa trái này giúp chúng ta biết được chúng ta đang thực sự lắng nghe đến mức nào, và bước theo sự linh hứng của Thần Khí trong đời sống hằng ngày của mình như thế nào. Nó cũng cho phép chúng ta phân định điều gì chúng ta cần làm hơn để quyền năng của Thần Khí ngày càng trở nên hiệu quả hơn nơi chúng ta. Và điều đó đem lại cho chúng ta sự can đảm và sức mạnh để thi hành và cảm nghiệm được sức mạnh của Nước Chúa. Hạnh phúc thay người nào biết đón nhận Thần Khí Thiên Chúa như vị khách thường xuyên của cuộc đời mình!