Tháng 6, Ngày 28

 

Hãy tỏ lòng biết ơn như những người nghèo thường làm.”

 

Cha Erasto Fernandez, sss.
Bản dịch Linh mục Thánh Thể        

Kinh nghiệm hàng ngày dạy chúng ta rằng hầu hết những người nghèo đều là những người có lòng biết ơn. Và lý do giải thích cho điều này cũng quá rõ. Vì nghèo và không thể tự lo liệu cho bản thân hay có ít của cải, nên những người nghèo phải phụ thuộc vào sự rộng lượng của người khác và họ nhìn mọi thứ họ có đều là một ân huệ từ nơi Thiên Chúa, hay từ những người hàng xóm láng giềng có lòng thương cảm. Theo tính tự nhiên, họ nhìn mọi sự xảy ra như hành động ban phát một ân huệ, hay như một ân phúc tuôn đổ xuống trên họ và bộc phát thành lời tạ ơn. Và còn gì hơn nữa, khi gặp những khó khăn thực sự trong cuộc đời, lời tạ ơn của họ thường không chân thật và chân thành, bên cạnh việc tự phát.

Ngày nay, nhiều người có thể nghèo về mặt vật chất, nhưng điều này không áp dụng cho mọi người. Một vài người hạnh phúc vì có nhiều của cải vật chất. Nhưng tất cả chúng ta, không có ngoại lệ, đều là những người nghèo về mặt tâm linh khi ra trước Thiên Chúa. Và trong vấn đề này, Thánh lễ dạy chúng ta biết phát huy thói quen tạ ơn. Mở đầu Kinh Tiền Tụng, chủ tế nhắc nhở mọi người rằng ‘thật là chính đáng và phải đạo để tạ ơn và ngợi khen Thiên Chúa… mọi lúc mọi nơi!’ Thế nhưng, chúng ta thấy rằng thông thường chúng ta đón nhận những ân huệ của Thiên Chúa ban cho chúng ta và quên cảm ơn Ngài hay quên luôn những khí cụ mà qua đó Ngài gửi đến cho chúng ta những ơn lành.

Một trong những lý do giải thích cho điều này có thể là vì chúng ta thiếu ý thức trong việc thực hành nghệ thuật ngợi khen và tạ ơn Thiên Chúa trong suốt Thánh lễ. Nếu chúng ta có thể ghi khắc trong tâm trí những biến cố cụ thể một cách có ý thức để ngợi khen và tạ ơn Thiên Chúa, và nỗ lực mỗi ngày để chuẩn bị trước điều này, thì sẽ tạo nên sự khác biệt trong việc diễn tả lòng biết ơn suốt cả ngày sống. Thực ra, đây chính là ý nghĩa của câu ‘chúng con đang hướng về Chúa’, qua câu này cộng đoàn đáp lại lời vị chủ tế mời gọi họ ‘nâng tâm hồn lên’, hay nói theo ngôn ngữ bình dân, họ có lý do để ngợi khen và tạ ơn Thiên Chúa bằng tâm trí và tâm hồn mình.

Ngày nay, khi cộng đoàn thưa ‘chúng con đã sẵn sàng’ thì điều đó có nghĩa là họ có lý do cụ thể đặt ra trước mắt mình về những gì họ muốn ngợi khen Thiên Chúa, nhưng thực tế, rất ít người suy nghĩ về những ân huệ mà Thiên Chúa ban cho họ. Họ không đến tham dự Thánh lễ vì những lý do này có sẵn trong tâm trí và trong lòng họ! Những lời họ nói ra dường như chỉ là làm theo thói quen. Vì vậy mà không lấy làm ngạc nhiên khi trong suốt ngày sống, họ ít dành thời giờ để tạ ơn Chúa. Việc cử hành Thánh Thể hầu như là không ảnh hưởng gì đến toàn bộ ngày sống hay cuộc đời họ. Nếu có, thì chắc chắn nó sẽ tạo ra sự khác biệt lớn trong thái độ của họ. Không những cuộc đời họ sẽ thay đổi, mà những người khác cũng chịu ảnh hưởng bởi tấm gương biết ơn của họ trong cách đối xử với mọi người. Do đó, sự nghèo khó về mặt tâm linh sẽ biến chúng ta trở thành những con người có lòng biết ơn trong suốt cuộc đời, cũng như trở thành những sứ giả loan truyền những giá trị của Thánh Thể cho mọi người xung quanh.

Xin hãy dẫn dắt con đi từ cõi chết đến sự sống,  từ lầm lạc đến chân lý. Xin hãy dẫn dắt con  đi từ thất vọng đến hy vọng, từ sợ hãi đến tín thác.
Xin hãy dẫn dắt con đi từ ghen ghét đến yêu thương,  từ chiến tranh đến hòa bình.
Xin hãy đổ đầy bình an trong trái tim chúng con,  trong thế giới chúng con, trong vũ trụ chúng con.