Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 11 ngày 13

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

“Thiên Chúa yêu thương tôi. Đó là sự thật. Trong mọi sự, Ngài chỉ muốn những điều tốt  cho tôi, tôi là tất cả của Ngài và tôi chỉ muốn một mình Ngài.  Sự yếu đuối của tôi chính là yêu sách của tôi, sự nghèo khó của tôi chính là gia tài của tôi, những bất toàn của tôi chính là nhu cầu cần đến ân sủng của Ngài.” [Gửi cho nữ bá tước D’Andigne, 3/1866]

 

Ở đây lại một lần nữa, cha Eymard trở về với nguyên lý nền tảng và điểm khởi  phát trong đời sống thiêng liêng của con người. Thiên Chúa mời gọi người ta đi vào tương quan sâu đậm  qua nhiều phương tiện khác nhau. Nói chung, Ngài ban cho người ấy một kinh nghiệm xác thực về tình yêu, một điều gì đó thực sự lấp đầy tâm hồn và tâm trí của người  ấy.  Khi  đã nếm cảm được tình yêu tuyệt vời của Chúa Cha, người ấy tìm cách  đáp trả, có thể lúc đầu là vì lợi ích cá nhân, nhưng dần dần người ấy sẽ cảm nghiệm được lời mời gọi để ngày càng từ bỏ Cái Tôi  đi. Khi giai đoạn khô khan, thậm chí trong lúc cầu nguyện, diễn ra, vốn là cấp độ bình thường thứ hai trong mối tương quan này, người ấy sẽ đối mặt với sự chọn lựa bước theo Chúa vì những ân huệ và phúc lành của Ngài hay vì chính Ngài, bởi lẽ Ngài thì quá tốt lành và tuyệt hảo.

Hầu hết mọi người sẽ tiếp tục chọn Chúa nhưng khi mối tương quan này trở nên sâu đậm hơn, người ta bắt đầu ý thức về sự hư không của mình trước mặt Chúa. Lời đáp trả về phía con người chúng ta thực ra không đáng kể hoặc có lẽ hoàn toàn nghèo nàn khi so sánh với sự quảng đại bao la của Chúa Cha. Đó chính là lúc nỗi sợ hãi hay việc đánh mất tài sản quý giá của mình là Thiên Chúa, dần dần gia tăng. Nhưng nếu có xảy ra, thì đó đơn giản chỉ là một dấu hiệu cho thấy Cái Tôi đang hoạt động. Và trong tình cảnh này, tất cả những gì người ta cần đó là nhớ lại sự ân thưởng một cách nhưng không của tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa không chọn chúng ta vì chúng ta vĩ đại hay có những phẩm chất tuyệt vời. Nhưng Ngài chọn chúng ta là vì bản chất của Ngài là tốt lành và yêu thương. Thực vậy, chúng ta càng nghèo nàn và yếu đuối bao nhiêu, thì tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta càng lớn lao bấy nhiêu và đặc tính của Ngài chính xác là “ai nghèo túng, Người cất nhắc từ đống phân tro, đặt ngồi chung với hàng quyền quý, hàng quyền quý dân Người.” (1Sm 2,8/Tv 113,7).

Nhưng nếu chúng ta tiếp tục cảm nghiệm ân sủng này của tình yêu Thiên Chúa, điều quan trọng là chúng ta phải hết lòng chấp nhận sự hư không của mình và đặt mình vào bàn tay của Thiên Chúa. Đây là điều mà Đức Maria đã làm, khi Mẹ xem mình là nữ tỳ hèn mọn của Chúa, Mẹ đã không ngần ngại mà thưa lên rằng: “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả. Danh Ngài chí thánh!” (Lc 1,48-49). Hầu hết các vị đại thánh cũng bước theo con đường của sự thấp hèn này và khám phá ra tình yêu của Thiên Chúa trong sự sung mãn.

Nhưng khi một ai đó tự nâng mình lên vì nghĩ rằng mình có thể làm những điều cao trọng bằng chính sức lực của mình, thì đó là lúc Thiên Chúa sẽ gạt người đó sang một bên và chọn những người khác ít kiêu ngạo và tự phụ hơn! Đức Giê-su đã đúc kết cách làm này của Chúa Cha khi nói: “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc 14,11). Đó chính là những người biết chấp nhận sự hư không của mình, họ là những người có thể nói, như cha Eymard đề nghị, là ‘sự yếu đuối của tôi chính là yêu sách của tôi, sự nghèo khó của tôi chính là  gia tài của tôi, những bất toàn của tôi chính là nhu cầu cần đến ân sủng của Ngài’. Chính qua những khí cụ khiêm nhường này mà Chúa luôn thực hiện những dấu lạ vĩ đại nhất!