Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 10 ngày 30

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    “Ân huệ lớn lao nhất chính là ân huệ về tình trạng nội tâm của chúng ta, tình trạng mà sau này sẽ trở thành hình thức và quy luật hoạt động của chúng ta.” [Gửi cho bà Josephine Gourd, 12/1867]

Sự vĩ đại thực sự của một người được ghi lại trong chuỗi cuộc đời của người ấy. Điều này dường như đã được hầu hết các tôn giáo đề cập đến, nhưng theo những cách thức khác nhau. Vì thế, nhiệm vụ của người ấy trong cuộc đời dường như bao gồm trước hết là việc phân định chính xác đâu là sứ vụ của mình trong cuộc sống này? Việc này có thể mất nhiều thời gian, không phải vì mật mã này khó bẻ, nhưng vì những trở ngại tự nhiên đối với chúng thật ghê gớm. Điều đó có nghĩa là Cái Tôi, vốn chỉ quy hướng về bản thân mình và sự thành công tức thời, sẽ cảm thấy khó khăn để thu được cảnh tượng bao la vào trong tầm nhìn của mình. Thứ đến, cảnh tượng dường như mở ra và cũng trải qua từng bước đau khổ. Vì thế, người ta cần kiên tâm, một đức tính rất khó trau dồi vì người ta đặt ưu tiên vào những kết quả “tức thời” và cũng vì cạnh tranh, một khát vọng thầm kín, muốn giành được trước khi người khác giành được, để sau đó lời ngợi khen và vinh quang sẽ thuộc về mình!

Vì thế, việc khám phá này, tự bản chất, gợi lại sự cộng tác với kế hoạch của Thiên Chúa hay kiểu mẫu đã được ghi khắc trong cuộc đời chúng ta. Khi có được một hình ảnh rõ nét về sứ vụ của mình trong cuộc đời này là gì, bấy giờ chúng ta sẽ cần phải làm việc để biến nó thành sự thật nhưng theo một cách thức tốt đẹp. Kinh nghiệm cho thấy có rất nhiều ngáng trở bày ra trên con đường đi tới thành công và những ngáng trở này cần phải được vượt qua từng bước một. Bên cạnh đó, nhiều dự án sống cần có sự làm việc và cộng tác theo nhóm giữa nhiều con người với nhau. Bấy giờ, mỗi người trong số họ sẽ trở thành một “vĩ nhân” trong lĩnh vực của chính mình. Cái khó là làm sao cho họ biết chấp nhận người khác, tôn trọng quan điểm và công việc của người khác tùy theo giới hạn của mỗi người, sự yếu đuối của người này sẽ được bù đắp bằng sức mạnh của người kia. Hơn thế nữa, nhóm ấy cần phải xác định rõ ràng vấn đề lợi ích hay thu vén cho cái tôi bắt nguồn từ đâu và như thế nào, cũng như làm thế nào để thực hiện một cách tích cực và đem lại ích lợi. Nơi nào có sự kết hợp này thì những điều lớn lao có thể xảy ra và toàn thể nhân loại sẽ tìm được ích lợi.

Chúng ta chỉ cần nhớ lại sự tiến bộ trong lĩnh vực y học ngày nay. Vô số những phương thuốc mới được khám phá và sản xuất vì con người là một tổng thể được chúc phúc. Thế nhưng ở đây, sự giả mạo, tính tham lam của con người, niềm tự hào dân tộc, và những thứ khác bày ra trên đường đi đang đe dọa giảm thiểu lời chúc phúc ấy thành một tai họa, ít ra là đối với người nghèo và người bất lực.

Bên cạnh đó, rất nhiều rào cản khác cần được làm sáng tỏ: những quy định của chính phủ, truyền thông đại chúng dường như gây cản trở và những kết quả sai lệch đi cả 1.000, đặc biệt là cạnh tranh vì những lợi lộc lớn hơn, những mối bận tâm bên trong về tất cả những mối lợi, vì thế đặt ra vấn đề độc quyền và trốn thuế cũng như những bổn phận khác chẳng hạn như những bận tâm về sinh thái, “kẻ ăn bám”-những người muốn gia nhập vào một nhóm để có thể có nhiều hơn mà không cần đóng góp bất kỳ thứ gì, và một loạt những vấn đề khác, nói cho cùng, đều do con người làm ra!

Tất cả những điều này có khuynh hướng làm cho mỗi thành tựu của con người trở thành một nhiệm vụ của Herculean và giảm thiểu số lượng từ từ. Đó không phải là vô vàn những ơn phúc mà con người sẽ nhận được nếu tất cả mọi người thực sự làm theo kế hoạch của Thiên Chúa: “Vì chính Ta biết các kế hoạch Ta định làm cho các ngươi…!” (Gr 29,11)