CON ĐƯỜNG CHÚA DẪN TÔI ĐI – Francis Assisi Lê Đình Bảng.

Chúa bảo tôi đi đường ngay,dặm thẳng
Sao tôi vòng vo tam quốc,lượn lờ
Làm mẩy làm mình,lấp liếm,quanh co
Màu mè riêu cua,này kia,kia nọ

Chúa dạy tôi,đừng gặp chăng hay chớ
Để may ra,được phước rỗi linh hồn
Đừng như ai kia trong truyện dụ ngôn
Hứa nhăng hứa cuội,khô khan,nguội lạnh

Nên chỉ mới nửa chừng Xuân,gãy cánh
Ngỡ đường về La Mã rộng thênh thang
Ngỡ một bước chân,chạm tới thiên đàng
Được nếm trải cơ man nào ngon ngọt

Viên đạn bọc đường tôi đang thèm nuốt
Chúa ở đâu?Đêm tối giữa ban ngày ?
Trong lòng mình hay ngoài cõi chân mây ?
Chỗ nào dừng chân,nghỉ ngơi,quãng lặng ?

Chúa bảo tôi tìm những nơi thanh vắng
Để ngước nhìn lên Đấng bị đâm thâu
Để đắm mình vào thương tích rất sâu
Của máu thịt,của nguồn ơn Cứu độ

Chúa bảo tôi tập chịu thương chịu khó
Sao tôi vô tư, vô cảm,vô hồn ?
Đàn ơi đàn,treo ngành liễu,ngành dương
Có nghe lá ngập bờ vai tượng đá ?

Có cái chết nào nhục nhằn,tơi tả
Cạnh nương long,rỉ giọt máu cuối cùng
Giọt lệ nào trong khăn liệm rưng rưng
Ai đợi ai,khi nhà thờ đóng cửa ?

Tôi ra về và dửng dưng,mặc Chúa
Tự giam mình trong nhà tạm trống trơn
Ngọn đèn dầu hao,bông rũ,héo hon
Những hàng ghế,những chỗ ngồi lạnh ngắt

Lời em khấn xin buổi chiều Chúa nhật
Còn lại bao nhiêu,còn lại những gì ?
Ôi,những lìa xa,sau bữa tiệc ly
Nhà cầu nguyện ? Pháo đài hay lô cốt ?

Sao chỉ thấy những chào mời,dỗ ngọt
Hoành tráng,oai nghiêm,chải chuốt trơn tru
Con đường này là của Chúa Giêsu
Chết vì yêu thế gian,nghìn năm trước ?

Hỏi đâu vàng ròng,nhũ hương,một dược
Đâu bình dầu thơm,tóc mượt,thưa Người
Đêm mịt mùng.Đêm tối ám ba mươi
Quo vadis ?Tiếng gà khuya giục giã

Tôi đâu dám ngửa tay xin điềm lạ
Bởi biết mình,loài cỏ rác vãi vương
Có là chi mà đáng để Chúa thương
Tôi rách rưới và ăn đong từng bữa

Còn bao nhiêu,thiếu thừa,là của Chúa
Tôi bần cùng,tôi vô sản,xác xơ
Ngồi xin ăn ở Cửa Đẹp đền thờ
Lạy ông đi qua,lạy bà đi lại

Họ bắt tôi câm,không cho lải nhải
Này gã  tật nguyền,quỷ ám nhuốc nhơ
Này tên cùi phong,cù bất cù bơ
Chúa của ngươi là miếng cơm,tấm bánh

Chúa bảo tôi phải giữ mình đạo hạnh
Đã lỡ buông tay,đánh mất thiên  đàng
Nước non gì,khi cách trở đò giang
Khi mặt đất còn mùa gieo,mùa gặt

Còn hôn lễ,còn rượu đào chưng cất
Mặt trăng,mặt trời,Xuân,Hạ,Thu,Đông
Ngày và đêm,sương giá với mưa giông
Cuộc sống ấy vẫn vần xoay,đắp đổi

Cho tôi nói,một lời như thú tội
Hỏi Chúa,còn yêu thương tôi,nữa thôi ?
Để tôi đi theo dấu bước của Người
Là được đóng đinh tôi vào thánh giá

Kể từ nay,xác hồn tôi,tất cả
Được treo lên,được cứu rỗi đời đời
Lên ngọn sông đào,tắm mát thảnh thơi
Dưới bóng cánh từ bi trong nhà Chúa

Mỗi ngày sống là một ngày chọn lựa
Chọn cái thiên thu,vĩnh cửu,đời đời
Mà bến trần gian là mảnh sân chơi
Hát bài đồng dao,dung dăng dung dẻ

Ăn một quả,trả cục vàng đấy nhé
Chuyện xưa,nay cổ tích giữa ban ngày
Tạ ơn Người cho khối óc,bàn tay
Tôi được sống,được tự do,hít thở

Mỗi cơm bữa,lại tình tang,củi lửa
Đổ mồ hôi,sôi nước mắt,làm người
Hạnh phúc bồng bềnh trong cõi đầy vơi
Ngồi ăn vạ dưới vòm cây cảm lãm